Cô gái Ethel trong "Điệp khúc cơn đói" có lẽ là bức chân dung cuốn hút nhất bằng văn phiên bản của Le Clezio.
Một hình tượng run rẩy, mong manh. Hoàn toàn chẳng hề là một hình tượng bị đóng rất dị trên trang giấy như những tượng đài được xây bằng đá đá hoa, hoặc bị kìm kẹp bằng những quy ước nặng nề hà khác.
Điệp khúc cơn đói được viết dưới dạng tự truyện. Ethel viết cuốn tự truyện của thế cuộc bản thân mình, vừa khêu gợi những riêng tây cá nhân đồng thời tái dựng lại cả một thị trấn Paris bi thảm, xinh xắn, nhưng buồn chán, tàn tạ trong cái đói.
Trong khoảng bé bỏng, Ethel đã được sống trong một bầu không khí lối suy nghĩ mùi mẫn hoài niệm và sự mộng ảo của ông chú Soliman. Soliman là chỗ dựa ý thức, là sự đồng cảm và an ủi ý thức cho cô bé dại Ethel trước những nỗi thuyệt vọng với đời sống mái ấm và đồng đội bao quanh.
Cho tới khi Soliman mất, Ethel bắt đầu cảm thấy nỗi đau và sự tổn thương. Trong khoảng lúc đó hình ảnh một cái hố khởi đầu xuất hiện trong tâm lý của Ethel.
Trong Điệp khúc cơn đói, Le Clezio sử dụng cả gần nhì trang để miêu tả về một cái hố trong lòng cô bé bỏng Ethel những năm Paris đứng trước Thế chiến thứ nhì.
Người ông phong lưu thương mến và để lại cho Ethel của cải là một ngôi nhà gỗ thật đẹp, ngay giữa Paris. Nhưng bố Ethel quyết định phá đi xây theo kiểu văn minh, để có mối huê lợi từ tiền thuê. Nỗi mất mát, sự thất vọng, cùng với người người yêu mà Ethel tôn thờ bỗng nhiên quyết định kết hôn vì tiền… khiến cô tí hon tuổi thiếu niên rơi tham gia một cái hố.
Thăm thẳm và cách biệt với những nhân loại, những câu chuyện đang diễn ra. Mỗi đêm đi ngủ, mỗi sáng thức dậy, cô bé thấy chiếc hố vẫn còn ở đó như một nỗi khiếp sợ.
Le Clezio vốn là một tác giả nhạy cảm với những nhân tố sâu kì lạ nhất của nhân loại. Ngòi bút của ông khắc khoải đi tham gia tâm tưởng của hero, rồi khơi nguồn nên những run rẩy xinh tươi nhất.
Trong văn học, có lẽ ít bạn nào viết về cái đói, cái khốn cùng của sự đói bằng cảm giác của sự phấn kích, xinh xắn, đặc sắc như Le Clezio. Dưới ngòi bút của ông, mọi nỗi ai oán đều được trâm dịu, đều được an ủi bằng một sự thi vị thần hiệu.
Câu chuyện trong Điệp khúc cơn đói chủ đạo diễn ra ở Paris, trong một mái nhà khá giả gốc tích Maurice và có đầy đủ cụ thể có thực của một quá trình lịch sử. Chủ đề cuốn sách khiến cho ta nhớ đến thành quả khổng lồ của Irène Némirovski, Bạn dạng giao hưởng Pháp, cũng là sự sụp đổ của nước Pháp, những con người đang sống trong cảnh thanh bình bỗng nhiên bị cuốn vào cơn bão lốc kinh khủng.
Khi chiến tranh ập đến, cả mái nhà Ethel phải chuyển về phía Nam. Đây chính là nơi cô càng lúc càng cảm thấy cái đói như một sợi dây leo, càng lúc càng bám chặt tham gia bản thân mình.
Trong những đoạn viết của chính mình, Le Clezio từng diễn đạt: “Trên những quầy hàng trong chợ, không có thứ gì, hầu như không còn gì nữa. Vẫn những cái bóng đó tiếp tục vật vờ trên những lối đi... những mẫu vỏ hay rễ mốc cũng được đem ra bán chác... bè lũ mèo hoang ăn làm thịt lẫn nhau...”
Nhưng trong những ngày sống trong cái đói liên hồi ấy, Ethel trưởng thành lên, sống có nghĩa vụ và mạnh mẽ. Cô luôn thức sớm đi mua trái cây ở các chợ xa, giúp mẹ thồ những giỏ rau, củ nặng năn nỉ về nhà. Cô niềm nở, tìm chưng sĩ để trị bệnh cho phụ vương...
Thành quả Điệp khúc cơn đói của nhà văn Le Clezio. |
Hơn hết, trong những túng thiếu ấy, tấm lòng của Ethel cũng mở màn có được sự cởi mở, miễn thứ và bao dong.
Khi Ethel tình cờ gặp mặt bà Maude, người tình cũ của thân phụ. Trước đó cô vốn rất thù ghét Maude vì bà ta là căn do làm cho ba má bản thân mình bao biện vã, nhưng khi Ethel thấy Maude phiêu dạt và đã là “một bà cụ bại liệt, nhỏ tuổi quắt... nhất là nét biểu cảm trên gương mặt ấy, một vẻ mặt khao khát ai oán tủi... chỉ là một bà già bị ruồng rẫy sẽ chết dần chết mòn vì đói” thì cô lại bi cảm.
Ethel theo bà Maude tới tận nơi bà ở và sau đó thường mang tới cho Maude thức uống, giúp bà vượt qua cơn đói... Từ khi ấy, Ethel đã thực thụ nhìn thấy rằng, tình cảm giữa con người với nhân loại, và sự bao dung cũng là một sức mạnh giúp cô có thể bước ra khỏi những cơn đói kinh khủng ấy.
Le Clezio dĩ nhiên không cung cấp những bài học đạo đức. Với lối viết tinh tế và hào phóng, ông đã đề cao lòng từ bi, sự đồng cảm của loài người. Để trông thấy được vấn đề đó, Ethel cũng đã có những ngày dài tự tranh đấu với mình. chậm triển khai cũng là một cuộc chiến, và cô gái cuối cũng đã có thể giữ được sự hiện hữu tươi sáng của mình.
“Tôi bước ra khỏi những năm bốn tuần xám ké, bước tham gia nơi chan hòa ánh sáng. Tôi được hòa bình. Tôi được sinh tồn”. Đây là tâm tình của anh hùng Ethel khi hồi tưởng lại những năm tháng khắc nghiệt của chiến tranh mà cô đã trải qua. Nó được cất lên cũng giống như một khúc ca khải hoàn, đầy trang trọng.
Một định nghĩa đẹp về tình áiBổ sung thêm ngoại truyện lôi cuốn, version mới của "Có người nào yêu em như anh!" tô đậm thêm định nghĩa về tình yêu thực thụ, truyền niềm tin và sự dũng cảm cho những trái tim yêu. |
về sách Điệp khúc cơn đói của Le Clezio Điệp khúc cơn đói Le Clezio
Có thể bạn quan tâm: tin tổng hợp
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét