5h chiều thứ 3, trong khoảng cửa sổ văn phòng phóng tầm mắt ra con đường Lê Văn Lương, tôi ngỡ ngàng trước sự vắng vẻ. Con đường mà cứ tham gia giờ tan tầm là đặc kịt xe cộ, khói bụi, tiếng còi, sự bon chen và đâu đó cả những tiếng than vãn, nài xin… thốt nhiên lại im thin thít tới kinh ngạc trong thời khắc U23 vn sẵn sàng bước tham gia loạt luân lưu định mệnh với Qatar.
Tôi biết vào lúc đó, hàng triệu triệu CĐV đang đứng trước màn hình. Người đặt tay lên tim, người chắp tay nguyện cầu, có cả những người không dám nhìn vào màn hình. Gần như đang cùng lặng lẽ tiếp sức cho các chiến binh U23.
Thế rồi tôi chợt nhớ tới một trong những tập truyện nhiều người biết đến nhất của bộ truyện tranh huyền thoại 7 viên ngọc rồng: Songoku không thể tấn công lại Mabu, đã mưu trí nghĩ ra cách đón nguồn năng lượng của toàn cục người dân trên quả đât, thích hợp lại thành một quả cầu năng lượng lớn lao.
Cả hành tinh cùng giơ tay lên trời, từng người đóng góp những nguồn năng lượng nhỏ nhắn của bản thân mình, phù hợp thành nguồn năng lượng vĩ đại tiến công bại Mabu. Chiều thứ 3 cách đây không lâu, 90 triệu CĐV vietnam dường như cũng đã tiếp thêm năng lượng để những chiến binh U23 có sức bền chạy suốt 120 phút.
Điểm yếu thể lực vốn bị coi là mãn tính của bóng đá Việt đã không còn hiện hữu tại VCK U23 châu Á lần này nữa. U23 cần chúng ta - những CĐV.
Nhưng ở chiều ngược lại, chúng ta lại càng cần thầy trò Park Hang Seo hơn gấp bội. Chúng ta cần U23 lập kỳ tích để nhìn thấy: Hóa ra đằng sau những bon chen, những khó tính của cuộc sống, loài người vẫn xinh đẹp cực kì.
Bức tranh chụp CĐV đông đặc 2 bên con đường vẫn cố gắng vươn tay để chạm lấy nhau thật đẹp. Ngăn giữa họ là một dải phân cách cứng. Nó giống như hình ảnh ẩn dụ cho những bon chen, suy tính của cuộc sống. Nhưng nếu như vượt lên được nhóc giới đó, nhân loại có thể gần nhau hơn gấp bội.
Suốt cả ngày 24/1, câu chuyện chung của cả dân tộc là bóng đá. Không còn ranh giới giữa giàu và có điều kiện kinh tế eo hẹp, giữa thành phố và vùng quê, giữa già và trẻ. 90 triệu CĐV chạm mặt nhau ở những câu chuyện về chiến tích thần kỳ của thày trò Park Hang Seo.
Một người bạn của tôi kể rằng: Trong 2 tiếng "đi bão" sau thắng lợi trước Qatar, anh ta chạm chán bạn nào cũng bắt tay, và ngược lại, bạn nào gặp mặt anh cũng giơ tay đòi bắt. Tuyến phố đông khó khăn giảm thiểu khỏi những va chạm liên lạc, nhưng mọi va chạm đều có thể giải quyết bằng câu thần chú: vn vô địch.
Không có tranh luận, không có những màn động tay động chân, không có những cái đầu nóng. Trong thời khắc cả dân tộc cùng có một mối niềm nở, cùng tận hưởng một thú vui, loài người bỗng trở nên bao dong hơn, nhân từ hòa hơn.
Thế rồi chúng ta cùng trông thấy: Thật ra người Việt nhiều khi mất kiểm soát, bon chen cũng vì cuộc sống quá thiếu thốn những món ăn ý thức. Chúng ta sống trong một xã hội có nhiều áp lực, đến từ rộng rãi yếu tố không giống nhau. Nó khiến cho con người mất giữ vững, dễ nổi giận, thiếu bao dung.
Sau khi những cái đầu hot nguội lại, phần nhiều con người đều ý thức được họ đã hành động bột phát. Nhưng thảng hoặc khách hàng nào rút kinh nghiệm cho lần sau. Nó dần biến thành một căn bệnh lây lan trong cộng đồng.
Và U23 Việt Nam đã cho chúng ta một liều thuốc chữa kết thúc hoàn toàn.
Tối 23/1, mọi loài người đều khoác lên bản thân mình màu cờ non sông, và trong thời điểm đó, chúng ta đều giống nhau. Một cậu sinh viên cơm không no 3 bữa cũng mặc, cũng hò la, cũng hô vang những câu gần giống như anh chàng ca sỹ Đàm Vĩnh Hưng.
Bóng đá thật kỳ diệu. U23 vietnam cảm ơn người hâm mộ vì sự cũ rích vũ cuồng nhiệt. Chúng ta cũng cần gửi đến thầy trò Park Hang Seo một lời cảm ơn tương tự.
Xem tại: máy bơm dân dụng giá rẻ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét