Thứ Sáu, 2 tháng 12, 2016

Vì sao chúng ta chẳng thể thật lòng với nhau: Nhớ thì nói, yêu thì gặp mặt, khẩn thiết thì giữ lấy?

"Anh yêu em nhưng…" và "… nhưng anh yêu em!"

Tôi còn nhớ, trong một buổi học văn của ngày cuối cấp, khi những bài giảng đã làm cho đôi mắt đồng minh trẻ ánh lên vẻ mỏi mệt, cô giáo tôi mở đầu kể một số câu chuyện để giải lao. Và trước khi cô giáo tôi kể chuyện, cô đã nêu lên nhì câu trên. Cô hỏi xem người dùng nữ sẽ thích nghe câu nào hơn? Mặc dầu lượng từ là giống nhau, nhưng vị trí của chữ "nhưng" đặt khác nhau, sẽ dẫn tới những ý nghĩa khác xa hoàn toàn.

Lớp chúng tôi tan vỡ lên rầm rĩ như một cái chợ trong vòng vài giây, sau đó thì tự động lặng bặt để nghe câu giải đáp từ cô giáo. Cô tôi nói, chữ "nhưng" ở vế một có nghĩa là cân nhắc, và đã thông báo ngầm một sự chọn không mấy tốt đẹp đối với người bản thân yêu.

Còn chữ "nhưng" ở vế thứ hai lại biểu hiện sự thể hiện sự quan trọng, dù thế nào đi chăng nữa, thì anh vẫn yêu em. Cô tôi nói thêm, bất cứ người đàn bà nào cũng đều hy vọng được nghe câu thứ nhị, nhưng lại không phổ biến đại trượng phu nói được câu nói đó. Thay tham gia đó, họ thường sẽ nói câu thứ nhất. Và ánh mắt lũ trẻ chúng tôi cúp xuống, đượm buồn, giống như những câu chuyện cổ lỗ tích đã bị xóa tinh khiết trên các trang sách của cuộc thế này vậy.

Khi trưởng thành, chúng ta mở đầu nhìn kiếm được rõ hơn về cuộc sống. Chúng ta biết ái tình không hề là số đông, tình ái cũng chẳng có bất cứ một thứ quyền năng nào khác – ngoài việc làm cho nhị nửa kia nhau cảm thấy vui tươi và hạnh phúc. Nhưng bạn có công nhận rằng, thỉnh thoảng chỉ cần vui mắt và êm ấm, là đã có một thế cục có nghĩa rồi không?

Tại sao chúng ta không thể thật lòng với nhau: Nhớ thì nói, yêu thì gặp, thiết tha thì giữ lấy? - Ảnh 1.

Chỉ có điều, chúng ta sống trong tình ái, khi mà những người bao quanh chúng ta thì không sống trong tình yêu đó, mà họ nhập vai trò là người chứng kiến. Có đôi khi, người chứng kiến cho bạn vài lời khuyên, hoặc đưa ra một vài yêu cầu về sự đổi mới nho bé bỏng nào đó. Nhưng dù họ có nhã ý hay không, thì chuyện ái tình của bạn vẫn cứ bị khiến cho phiền.

Và sự thật cực khổ là, khi tình ái của bạn bị làm phiền, bạn phải sắm cách để bảo kê nó. Đầy đủ người trong chúng ta lại không có bạn dạng năng bảo vệ tình yêu của bản thân. Chẳng những không có bạn dạng năng, họ còn không có cả ý định. Vậy là những trường thích hợp đó được đưa về chữ "nhưng" thứ nhất…

Có những lúc bạn sẽ nhận ra rằng, những gì bản thân ao ước không bao gồm những điều bản thân sẽ làm cho được và có thể khiến được. Thật ra bạn nào mà chẳng muốn được êm ấm, người nào mà chẳng muốn yêu một người toàn diện và mối tình kéo dài từ ngày này sang 04 tuần khác. Nhưng một khi chẳng thể, lòng không vững, kĩ năng không có, thì bạn cũng đành buông bỏ thôi. Và để cho mọi chuyện nữ tính hơn, phần lớn chúng ta đều chặc lưỡi đổ thừa cho duyên số. Nào thì, thật ảm đạm khi chúng ta không thể đến với nhau…

Thử hỏi cuộc sống có bao lâu mà lạnh lùng?

Tôi rất thích một câu của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, rằng: "Lúc còn trẻ chúng ta trong khoảng bỏ, cho rằng đó chỉ là một cuộc tình, nhưng sau cùng mới nhân thức, đó thực ra là cả thế cuộc."

Bởi vậy tôi tâm niệm rằng, ái tình không hề là vấn đề dễ ợt để có được. Trong khi bạn được êm ấm bên một người hiểu bạn, thì ngoài kia còn bao lăm người phải sống trong cảnh thui thủi? Bên cạnh bạn thấy tình ái là một yếu tố đương nhiên sẽ có, thì đối với rộng rãi người ngoài kia, ái tình vẫn là một niềm ao ước xa xôi.

Vì vậy, thay vì coi nhẹ, hãy xem trọng. Đừng nghĩ là với bất cứ bạn nào cũng có thể thành lập lòng, với bất cứ khách hàng nào cũng có thể trao đi yêu thương. Thứ tình yêu tới trong khoảng sự rung động của nhị phía sẽ khác xa với thứ tình yêu mà một trong nhị (hoặc cả hai) phải nỗ lực để rung động.

Ví như hôm nay bạn giận dỗi vu vơ, người ấy lại vì mỏi mệt mà tỏ ra lạnh lùng, không quan tâm đến bạn. Cả nhị cứ thế dành hàng giờ động hồ để lạng lẽ với nhau… Đừng nói với tôi là tình ái cứ ở đó và còn mãi, bởi tình ái rồi cũng sẽ đi. Giả dụ bạn không biết phương pháp nắm giữ, ví như bạn không thật lòng muốn nắm giữ, thì tình yêu sẽ rời đi – đó là điều cam kết!

Tại sao chúng ta không thể thật lòng với nhau: Nhớ thì nói, yêu thì gặp, thiết tha thì giữ lấy? - Ảnh 2.

Chúng ta có nhị mươi năm thế cuộc để lớn và để khôn, nhưng lại chỉ có vài năm thanh xuân ngắn ngủi để yêu và học yêu một người sao cho đúng. Hãy cho rằng khi bạn trong vòng tay mái ấm, bạn khiến sai, bạn vẫn được chào đón và ủng hộ, bạn vẫn được cổ vũ để cố lên.

Nhưng trong tình ái, chúng ta là bình đẳng, không bạn nào có nghĩa vụ chờ bạn học yêu đúng phương pháp, cũng không ai có trách nhiệm phải thứ tha cho tội vạ của bạn. Giả dụ là yêu nhau, chúng ta sẽ cùng nhau học cách thức để chia sớt và kính yêu. Thay vì chủ quan tình ái và người ấy sẽ không bao giờ rời đi mất, hãy tự bản thân vun giữ niềm tin để nhân tố đó đừng xảy ra.

Bữa nay bạn thấy nhớ người nào, hãy chủ động nhắn tin hỏi han cho người yêu. Đừng chờ người ta luôn là người tạo dựng lời trước, bởi tới một lúc nào đó người ta sẽ sờn.

Bữa nay bạn nhân thức mình yêu khách hàng nào, hãy đi gặp gỡ và bộc bạch cho người ta thấu nắm bắt. Tấm thực bụng cần được trân trọng, chứ không hề là để giấu nhẹm đi.

Hôm nay bạn thấy tình ái của bạn đang trên đà rơi đổ vỡ, ví như còn yêu và còn luyến nuối tiếc thì hãy chủ động níu kéo tình yêu một lần. Nếu như là hết yêu, người ta vẫn sẽ rời đi, nhưng ít nhất thì bạn cũng không hề hối hận điều gì. Giả dụ như vẫn còn yêu, người ta sẽ cảm kích vạn lần vì ít nhất thì bạn cũng cho người ta thấy trong tim bạn, người ta quan trọng tới dường nào.

Hôm nay rồi sẽ trở thành hôm qua của tương lai, vì thế ái tình và người tình có thể trở thành tình cũ và người cũ. Đừng phân vân nữa, nhớ thì nói, yêu thì chạm mặt và tha thiết thì hãy giữ lấy đi!


Tham khảo thêm: máy bơm công nghiệp

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét