Chủ Nhật, 19 tháng 3, 2017

Nhà thiết kế Đức Hùng lần đầu chia sớt việc mất phụ vương mẹ khi chưa đầy 20 tuổi

“Đa dạng người bảo tôi trên nhung, dưới lụa, chẳng thiếu thốn thứ gì. Nhưng ko phải bạn nào cũng nhân thức rằng tôi mất cả thân phụ lẫn mẹ khi chưa đầy 20 tuổi", nhà thiết kế Đức Hùng kể.

Đức Hùng san sớt về vai diễn đầu tay NTK Đức Hùng là một trong những nghệ sĩ nhập cuộc phim truyền hình "Người phán xử" do VFC thực hiện.

Phóng viên Zing.vn hẹn gặp nhà kiến tạo Đức Hùng tại một quán cà phê trên thị trấn Kim Mã, Hà Nội. Anh hồ hởi tham gia quán với quần short, áo phông. Chưa đến chỗ ngồi, nam nghệ sĩ ưu tú đã bảo: “Tôi tới muộn mấy phút vì phải tìm chỗ để xe. Thủ đô mấy hôm nay nồm ẩm quá. Ấy vậy mà tôi vẫn thích vì tình yêu cực cam đoan dành cho nơi này”.

Trời mưa lất phất, Đức Hùng ngồi phía trong, hướng mắt ra nhìn dòng người qua lại. Nhà kiến tạo vốn chỉ định tư vấn bao quanh vai diễn đầu tay trong phim truyền hình Người phán xử. Nhưng khi được hỏi “Ngoài nhung lụa, gấm vóc, cuộc đời anh có nốt nhạc trầm nào không?”, lưỡng lự mãi, lần trước tiên Đức Hùng mới chịu nói về những câu chuyện đời bản thân.

NTK Duc Hung lan dau ke chuyen mat ca cha lan me khi chua day 20 tuoi hinh anh 1
Đức Hùng là nhà thiết kế cá tính áo dài, nghệ sĩ ưu tú nghệ thuật múa rối nước. Ảnh: Quang Đức.

Tham gia một ngày đẹp trời, tôi nhận được máy tính bảng từ đạo diễn Khải Anh. Bạn ấy ngỏ ý mời tôi đóng một vai trong Người phán xử - một bộ phim phân mục tâm lý tội nhân. Là chỗ thân tình, tôi vui tươi nhận lời dù trước đây đã phải rộng rãi lần chối từ lời mời của các đạo diễn khác vì công tác riêng quá bận.

Trong phim, tôi vào vai một hero trong thế giới ngầm. Hình thành không phổ thông nhưng lại có cảnh tra tấn - một cảnh đắt trong phim. Tôi vốn quen với cuộc sống trên nhung, dưới lụa, chưa bao giờ bị gãy chân, gãy tay, chưa bao giờ bị bạn nào tấn công đập. Thế nên, khi bước tham gia phim trường, nhìn bối cảnh và đạo cụ xung quanh, tôi có chút run sợ.

Các đạo diễn và diễn viên trong đoàn đều tỏ ra lo âu vì tôi không còn trẻ lại lần đầu đóng phim. Nhưng tôi vẫn chấp nhận bị trói bằng dây thừng thật và không dùng diễn viên đóng thế. Cảnh đó, tay tôi bị kéo lên, người co lại. Quay tổng cộng ba đúp với các góc không giống nhau. Tôi bị chảy máu tay. Dù thế, tôi giấu số đông đại chúng.

Đóng phim, tôi mới nhân thức nghề diễn viên không dễ chơi. Công tác thời trang và múa rối của tôi vui tươi hơn phổ thông. Quay có 1-2 phút nhưng phải mất cả buổi để ngồi đợi, hóa trang, đọc lại kịch bạn dạng. Đó là còn chưa kể đến việc bối cảnh thường ở xa Hà Nội, sáng đi tối về, rất khó nhọc. Tuy thế, giả dụ có vai diễn phù hợp, tôi vẫn sẽ kiếm được lời vì chẳng phải ai cũng có những cơ hội để thử sức như bản thân.

NTK Duc Hung lan dau ke chuyen mat ca cha lan me khi chua day 20 tuoi hinh anh 2
Đức Hùng cùng 2 đạo diễn NSƯT Mai Nhân từ và Khải Anh trong những ngày quay bộ phim Người phán xử.

Nhìn Đức Hùng, cười nói vui mắt, người nào cũng bảo tôi là người vui mừng. Tôi không phủ kiếm được. Tôi xuất hiện trong một mái nhà khá giả giữa phường cổ lỗ Hà Nội. Cha mẹ tôi có thời gian quản lý chuỗi hệ thống xe liên thức giấc. Cuối ngày, các tài xế về nộp tiền cho mẹ. Và thời nhỏ bé, tôi thường ngồi chơi trong một lồng bàn toàn tiền, cả tiền giấy lẫn tiền xu.

Thời bao cấp, thấy nhà bạn ăn cơm độn với mỳ và quả bo bo, tôi chạy về bảo với mẹ: "Nhà bạn con độn như thế, ăn ngon lắm hay mẹ cũng độn như thế cho con ăn". Mẹ tôi chỉ cười và đáp rằng: "Con còn quá bé nhỏ để nắm bắt ăn như thế là vì thiếu thốn". Tôi chỉ ăn chơi và học, chẳng phải khiến cho bất cứ một việc chân tay nào khác.

Đó là một cuộc sống quá đủ đầy giữa thủ đô, không thiếu thốn bất cứ vấn đề gì. Ăn ngon mặc đẹp, nhà rộng cửa cao cho tới khi cha mẹ tôi tuần tự khuất. Năm 16 tuổi, tôi mất bố. Khi 19 tuổi, tôi không còn mẹ. Năm chị em gái đều đã đi lấy chồng. Các chị cũng mất đấng sinh thành như tôi nhưng vẫn còn tổ ấm riêng, vẫn còn chỗ dựa tinh thần. Còn tôi, tôi mất hết, cô đơn trước thế cuộc.

Cha mẹ để lại cho tôi căn nhà giữa phố cổ. Tôi bước vào đời với đầy cám dỗ mà không có khách hàng nào kế bên bảo ban. Đồng đội cùng trang lứa nghiện cạn kiệt. Nhưng nhờ chữ duyên và một nhân tố gì đó chăng, tôi đã giữ được mình. Tôi kết thúc việc học và khởi đầu xây đắp tương lai của riêng bản thân.

Đôi lúc, nghĩ lại, tôi cũng không biết chính mình đã vượt lên những gian khổ, buồn bã về tinh thần đó như thế nào để có được cơ ngơi và chỗ đứng như ngày hôm nay. Giả dụ không có chí, ví như không tham công tiếc nuối việc, có nhẽ tôi đã chẳng làm được gì, chẳng được khách hàng nào nhân thức đến. Và dĩ nhiên chẳng có địa điểm để được báo chí - truyền thông nhiệt tình.

NTK Duc Hung lan dau ke chuyen mat ca cha lan me khi chua day 20 tuoi hinh anh 3
Đức Hùng cho nhân thức từ tí hon anh sống trong nhân tố kiện đủ đầy về vật chất nhưng tình cảm thân phụ mẹ thì luôn thiếu thốn. Ảnh: Quang đãng Đức.

Đời nghệ sĩ cũng có rộng rãi thứ phải nghĩ suy lắm. Năm 1996, tôi đi lưu diễn ở bên Mỹ. Trước khi bước ra sân khấu, tôi nhìn thấy một ổ khóa rất đẹp của anh chàng người Mỹ, tôi thốt lên “Ổ khóa đẹp quá”. Nói kết thúc chẳng nghĩ ngợi gì. Nhưng sau đó lại có chuyện.

Chiếc ổ khóa đó bị mất. Người ta mở màn ngờ vực tôi. Họ tiến tới khách sạn và lục tung số đông đồ đoàn riêng tư. Lúc đó, tôi rất bi ai nhưng cũng không có bí quyết nào khác. Sau đó, bạn Tây kia vô tình tìm được chiếc ổ khóa ở một nơi khác, do bạn ấy xem nhẹ và tôi được thân oan. 

Rất nhiều quần chúng đều vắng lặng, không khách hàng nào xin lỗi tôi. Nhưng tôi không tức giận, chỉ nghiệm ra một điều khi mình không làm cho gì sai thì mình cũng không cần phải giãi tỏ cho người ta nắm bắt. Trong nghề, tôi là một người hài lòng như vậy.

Không thứ gì trên thế cục này trơn tru, trải hoả hồng. Đằng sau một Đức Hùng đi xe hơi với lụa là, gấm vóc, với những gì thanh lịch, lộng lẫy nhất cũng là một Đức Hùng với đa số câu chuyện phía sau. Tôi từng lẻ loi đến cơ cực, từng bị nghi vấn, bị vu vạ. Nhưng tôi vẫn ở đây vì tôi biết chính mình khiến cho đúng, tôi nhân thức chính mình đàng hoàng. 

Người ta hay bảo showbiz phồn hoa mà bon chen, tranh giành. Tôi cảm thấy may mắn vì giữa quả đât ấy, chính mình vẫn tồn tại, vẫn giữ được bản thân mình, và quan trọng hơn vẫn được làm cho nghề chân chính, được nhiều người yêu dấu. Giống như dù chỉ là một vai phụ đến không thể phụ hơn trong Người phán xử, cứ làm hết chính mình, bạn sẽ được ghi kiếm được!

'Y phục quái dị với váy đụp kia không thể gọi là áo dài'

Nghệ sĩ Ưu tú, nhà kiến tạo áo dài Đức Hùng gửi tới Zing.vietnam bài viết xung quanh những tranh cãi về bộ cánh được cho là "áo dài mặc với váy đụp" thời gian gần đây.


Đọc thêm: tin thời sự

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét